Filibuster and Cloture

Using the filibuster to delay or block legislative action has a long history. The term filibuster -- from a Dutch word meaning "pirate" -- became popular in the 1850s, when it was applied to efforts to hold the Senate floor in order to prevent a vote on a bill.

In the early years of Congress, representatives as well as senators could filibuster. As the House of Representatives grew in numbers, however, revisions to the House rules limited debate. In the smaller Senate, unlimited debate continued on the grounds that any senator should have the right to speak as long as necessary on any issue.

In 1841, when the Democratic minority hoped to block a bank bill promoted by Kentucky Senator Henry Clay, he threatened to change Senate rules to allow the majority to close debate. Missouri Senator Thomas Hart Benton rebuked Clay for trying to stifle the Senate's right to unlimited debate.

Three quarters of a century later, in 1917, senators adopted a rule (Rule 22), at the urging of President Woodrow Wilson, that allowed the Senate to end a debate with a two-thirds majority vote, a device known as "cloture." The new Senate rule was first put to the test in 1919, when the Senate invoked cloture to end a filibuster against the Treaty of Versailles. Even with the new cloture rule, filibusters remained an effective means to block legislation, since a two-thirds vote is difficult to obtain. Over the next five decades, the Senate occasionally tried to invoke cloture, but usually failed to gain the necessary two-thirds vote. Filibusters were particularly useful to Southern senators who sought to block civil rights legislation, including anti-lynching legislation, until cloture was invoked after a 60 day filibuster against the Civil Right Act of 1964. In 1975, the Senate reduced the number of votes required for cloture from two-thirds to three-fifths, or 60 of the current one hundred senators.

Many Americans are familiar with the filibuster conducted by Jimmy Stewart, playing Senator Jefferson Smith in Frank Capra's film Mr. Smith Goes to Washington, but there have been some famous filibusters in the real-life Senate as well. During the 1930s, Senator Huey P. Long effectively used the filibuster against bills that he thought favored the rich over the poor. The Louisiana senator frustrated his colleagues while entertaining spectators with his recitations of Shakespeare and his reading of recipes for "pot-likkers." Long once held the Senate floor for 15 hours. The record for the longest individual speech goes to South Carolina's J. Strom Thurmond who filibustered for 24 hours and 18 minutes against the Civil Rights Act of 1957.
 
 
Việc sử dụng thủ tục Filibuster để trì hoãn hoặc ngăn chặn những hành động lập pháp có một lịch sử lâu đời. Thuật ngữ filibuster – vốn có nguồn gốc trong tiếng Hà Lan với nghĩa “cướp biển” – trở nên phổ biến trong thập niên 50 của thế kỉ XIX khi từ này được dùng để chỉ những nỗ lực ngắn chặn một cuộc bỏ phiếu thông qua dự luật ở Thượng Viện.
Vào những năm đầu tiên ở Quốc Hội, tất cả các dân biểu bao gồm các Thượng nghị sĩ đều có thể sử dụng thủ tục này. Tuy nhiên, với sự gia tăng về số lượng dân biểu, Hạ Viện đã sửa lại quy định của mình để hạn chế (thời gian) thảo luận. Trong khi ở Thượng viện với quy mô nhỏ hơn, việc thảo luận không hạn chế vẫn tiếp tục tồn tại với lập luận rằng bất kỳ Thượng nghị sĩ nào cũng có quyền được phát biểu miễn về bất kì vấn đề nào miễn là họ cảm thấy cần thiết.

Năm 1847, khi thiểu số những dân biểu thuộc Đảng Dân Chủ hi vọng chặn đứng đạo luật ngân hàng được đề xướng bởi Henry Clay – một Thượng nghị sĩ bang Kentucky, ông này đã đe dọa thay đổi luật Thượng viện cho phép đa số biểu quyết chấm dứt cuộc thảo luận để bỏ phiếu. Khi đó một trong hai Thượng nghị sĩ bang Missouri, Thomas Hart Benton đã khiển trách Clay vì đã cố gắng giới hạn quyền được thảo luận không giới hạn của Thượng nghị sĩ.

Ba phần tư thế kỉ sau, vào năm 1917, nhờ sự thúc dục của Tổng thống Woodrow Wilson, các dân biểu Thượng viện đã thông qua Luật 22 cho phép Thượng viện Hoa Kỳ kết thúc cuộc thảo luận với hai phần ba số phiếu đồng ý, kỹ thuật được biết đến với cái tên “Cloture” (Đoạn luận) . Luật mới của Thượng viện lần đầu tiên được đem ra thực hiện vào năm 1919, khi Thượng viện sử dụng Cloture để kết thúc một bài phát biểu dài phản đối Hiệp ước Versailles. Nhưng ngay cả với luật Cloture mới, Filibuster vẫn là một phương pháp hiệu quả để vô hiệu hóa một dự luật, bởi tỉ lệ hai phần ba phiếu thuận là không dễ dàng đạt được. Filibuster từng đặc biệt hữu ích đối với các Thượng nghị sĩ miền Nam – những người âm mưu chặn đứng các dự luật Dân quyền, bao gồm cả những dự luật bãi bỏ các hình thức đối xử tàn bạo với người da màu, chỉ đến khi Cloture được sử dụng sau 60 ngày kể từ khi Dự luật Dân quyền 1964 bị trì hoãn. Năm 1975, Thượng viện đã giảm số phiếu tối thiểu trong thủ tục Cloture từ hai phần ba xuống còn ba phần năm, tức là 60% trong tổng số các Thượng nghị sĩ.

Nhiều người Mỹ đã quen thuộc với vụ Filibuster nổi tiếng – thực hiện bởi Jimmy Stewart trong vai Thượng nghị sĩ Jefferson Smith trong bộ phim Ngài Smith tới Washington của đạo diễn Frank Capra. Nhưng trong thực tế cũng có những vụ filibuster nổi tiếng như thế. Trong suốt thập niên 30 của thế kỉ XX, Thượng nghị sĩ Huey P.Long đã sử dụng filibuster hiệu quả trong việc chống lại một dự luật phân biệt người giàu và người nghèo. Thượng nghị sĩ bang Louisiana đã ngăn chặn những đồng nghiệp của ông khi làm trò tiêu khiển cho khán giả bằng cách kể lể về những vở Shakespeare và công thức làm món nghêu của ông. Long đã diễn thuyết liên tục trong vòng 15 giờ. Ngoài ra, bản ghi âm bài phát biểu cá nhân dài nhất lịch sử của Strom Thurmond, dài 24 tiếng 18 phút nhằm ngăn chặn Đạo luật Dân quyền năm 1957.


Nguồn: http://www.senate.gov/artandhistory/history/common/briefing/Filibuster_Cloture.htm


Dịch bởi Nguyễn Huy Tử Quân